" Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường
Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ..."
(Quê hương- Giang Nam).
Lời thơ ấy tựa như một nét vẽ tươi sáng trong bức tranh đầy màu sắc, một thanh âm trong trẻo trong bản nhạc hỗn độn, xô bồ và hơn thế nữa nó đã trở thành một dấu ấn chẳng thể phai mờ trong trái tim tôi về một thời cắp sách tới trường...
Nơi mái nhà THCS Vạn Phúc thân yêu, tôi và tất cả các thành viên của gia đình Vạn Phúc đã có biết bao những kỉ niệm, vui có, buồn có nhưng trong tôi đó luôn là những kỉ niệm thật đẹp. Tất cả những điều đó đã đi vào trong trái tim tôi một cách âm thầm, bình lặng mà đến bây giờ và cả mãi mai sau, tôi sẽ chẳng bao giờ quên được ngôi trường yêu dấu này...
Vạn Phúc trong tôi đẹp lắm! Yêu lắm! Đẹp và yêu trong từng khoảnh khắc...
Vạn Phúc trong tôi là ngày Khai giảng năm học mới, gió thu mơn man, nắng thu nhẹ nhàng buông những dải lụa vàng vắt qua cành cây, kẽ lá. Trong tôi, những xúc cảm của thời đi học lại bất chợt ùa về, tôi bỗng nhớ tới những lời văn trong sáng, giản dị của nhà văn Thanh Tịnh: "Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm mơn man của buổi tựu trường. Tôi không thể nào quên được những cảm giác trong sáng ấy nảy nở trong lòng tôi như mấy cành hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng...". Nhìn những cô cậu học trò trong tà áo mới trắng tinh còn thơm mùi vải, khăn quàng đỏ phấp phới trên vai và nụ cười hồn nhiên trên gương mặt sáng sủa, sao mà tôi thấy yêu đến thế...
Vạn Phúc trong tôi là những thầy giáo, cô giáo vừa giỏi, vừa rất tâm huyết với nghề. Những người cô, người thầy ấy mỗi người có một cách dạy riêng, nhưng đều yêu thương, quan tâm và hết lòng với học trò, góp phần hình thành nhân cách và đem đến tri thức cho lũ trẻ con nghịch ngợm ham chơi hơn ham học...
Vạn Phúc trong tôi là giờ ra chơi nơi sân trường rợp bóng cây và ríu rít tiếng chim. Những cô cậu học trò say sưa với những trái bóng, những trái cầu vụt bay trong gió. Nơi sân trường ấy rộn vang tiếng cười vui, những trò đùa nghịch và tất nhiên luôn có cả những giọt nước mắt của vài trò trêu đùa, nghịch ngợm tuổi học trò... Hoà cùng giờ ra chơi sôi nổi, chim cũng như hót vang hơn, nắng và gió như nhẹ nhàng hơn, hoa như thơm và đẹp hơn. Để rồi khi tiếng trống vào lớp vang lên, đàn bồ câu bất chợt ùa cánh bay lên mấy mái hiên nhà gật gù nhìn sân trường vắng tanh đầy tiếc nuối...
Vạn Phúc trong tôi là nắng... nắng ngập sân trường, ngập hành lang, nắng luồn qua cửa sổ khẽ len vào lớp học nơi bục giảng lung linh bụi phấn. Nắng ở Vạn Phúc có một điều gì đó rất đặc biệt, không quá gắt, không quá chói chang. Nắng cứ vấn vương nơi trang vở học trò, nơi trang giáo án. Một cái nắng rất đẹp và rất Vạn Phúc-er...
Vạn Phúc trong tôi là mưa! Mưa ở Vạn Phúc là những cơn mưa rào chợt đến chợt đi, ào một cái rồi biến mất... chóng vánh...Mưa ở Vạn Phúc là cơn mưa đến vào giờ ra chơi mà một vài cô cậu học trò tinh nghịch thích chạy ra sân tắm mưa để rồi các thầy cô phải gọi loa nhắc nhở mới chịu quay vào lớp...
Vạn Phúc trong tôi còn là ngôi trường 69 năm tuổi với những khung cảnh bình dị, quen thuộc mà quá đỗi thân thương đến lạ kì...
...Và quan trọng hơn, Vạn Phúc trong tôi là một gia đình - một gia đình thực sự. Ở đây, tôi được sống trong tình yêu thương, sự đùm bọc, đoàn kết và sẻ chia. Vạn Phúc là nhà, là nơi có cả những niềm vui và cả những nỗi buồn nhưng hơn bao giờ hết, nơi mái ấm gia đình này tình yêu thương luôn là vô hạn "... trường Vạn Phúc, ấm tình yêu thương. Thầy cô mở đường, em bước vào trang sách mới. Cho em bay tới tương lai, vì ngày mai...."
Vạn Phúc trong tôi...còn nhiều lắm! Thời gian là vòng sàng lọc vô cùng khắc nghiệt, nó có thể phá hủy nhiều thứ nhưng cũng đủ sức mạnh để cất giữ những điều tuyệt nhất trong tim. Trong tôi, Vạn Phúc là một tình yêu không bao giờ ngừng cháy! Tự hào...
Tác giả: Thu Hương
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn